Nếu em 20. Thấy mình không có gì. Đừng lo. Thứ em có. Luôn là. Tuổi 20 vô giá. Đó là Tuổi Trẻ.
Em bất giác nhớ về chúng ta của tuổi hai mươi. Khi những nỗi buồn như cơn mưa rào ồn ào rả rích ướt đẫm trong lòng. Chúng ta không ngừng được cái cảm giác yêu đương rồi bi lụy. Tưởng rằng một cuộc chia ly đã là tận cùng thế giới. Rồi lại yêu lại chia tay. Vô vàn lần cảm thấy bi thương chán chường ảo ảnh. Em bỗng nhớ về người đàn ông tuổi hai mươi ấy. Như ánh trăng. Vốn dĩ là ánh trăng. Dù có sáng rực rỡ cũng mãi thuộc về màn đêm tối tăm. Nơi ánh trăng có thể tỏa sáng không bao giờ là ban ngày. Tình yêu khi nào đó. Cái thứ tình yêu tối tăm ấy. Rồi cũng ra đi. Rồi cũng lụi tàn ngay cả khi ánh trăng sáng mãi trong màn đêm. Chỉ có điều. Trăng sẽ là trăng. Khi tròn khi khuyết, cốt ở vị trí ta đứng, ở góc ta nhìn.
Hôm nay trăng ở đây mờ lắm.
Nơi ấy thì sao?
Nơi anh đứng, trăng đêm nay, thế nào?
- Gào -
Một phút hoài niệm về thanh xuân đã qua của tôi...
#Thanhxuandaquacuatoi #gào